Tương tư canh bầu xứ Huế |
Canh bầu kiểu Huế phải ăn chung với ớt xanh và chén nước mắm. Cái món bình dân này vì thế mà cứ ngon thấu đến tận lòng. |
Tôi không phải là người sành ăn, nhưng lại rất thích ăn. Cứ cuối tuần, tôi lại chạy qua nhà mấy ông anh quen biết để… ăn ké. Có người quê ngoài Bắc, có người thì Trung, ở Nam, đủ cả. Vì thề tôi được ăn nhiều món lạ khắp các vùng miền, có khi đó là đặc sản. Tuần rồi tôi sang nhà người anh quê ở Huế, lần này đích thân anh xuống bếp và làm tôi ngạc nhiên. Ngạc nhiên không phải vì anh biết nấu ăn, mà vì cái món canh bầu kiểu Huế làm tôi nhớ mãi. Anh đem bầu ra xắt sợi nhỏ, con ruốc thì rửa sơ để ráo nước. Bắc nồi nước lên anh cho ruốc vào luôn, nước vừa sôi nhào thì anh cho bầu vào. Kế đến nêm muối, bột ngọt rồi thêm hành lá và bắc xuống. Anh bảo không nêm đường vì nước canh bầu đã ngọt sẵn và người Huế không ăn món ăn nêm đường. Khi lên mâm cơm, tôi háo hức nếm thử xem hương vị món này thế nào, và so sánh với món canh bầu tôi vẫn ăn. Chà! Nấu đơn giản thế mà vẫn ngon thật. Vẫn ngọt và mát đến… đổ mồ hôi vì tính tham ăn của tôi. Chẳng những không lạt mà cũng ngọt không thua kém gì khi nấu với cá trê, tép bạc. Cái mùi con ruốc lạ lạ mang nét đặc trưng riêng của xứ Huế thật đặc biệt. “Đúng là chú thích ăn chứ không sành ăn thật”, ông anh tôi tinh quái khi thấy tôi bới cơm liền tay. Tôi lại học thêm được một điều nữa là canh bầu kiểu Huế phải ăn chung với ớt xanh và chén nước mắm. Có lẽ cái món bình dân này dễ ăn dễ nấu nên cũng dễ biến hóa thành nhiều kiểu khác nhau nhưng vẫn ngon như nhau. Ăn xong, anh bày nước mát ra rồi kể tôi nghe một câu chuyện thú vị về canh bầu. Có một anh nhà nghèo ăn uống không lấy gì làm sang nhưng hễ gặp người là khoe rằng mình chỉ ăn toàn cao lương mỹ vị. Một hôm có cô gái đi ngang nhà, thấy anh này chỉ ăn mỗi món canh bầu thì hỏi: “Tưởng anh chỉ ăn toàn cao lương mỹ vị thôi chứ, hóa ra anh cũng ăn món bình dân này à?”. Anh nọ bình tĩnh, rung đùi mà đáp rằng: “Tôi ăn thịt gà, thịt vịt, thịt bồ câu Trưa hè nóng nực, ăn bát canh bầu cho mát chân răng”. Không ngờ, cái món canh bầu bình dân này lại ẩn chưa bao điều thú vị đến vậy. Chắc tuần sau tôi lại ghé nhà ông anh lần nữa rồi. Theo Món ngon Việt Nam |
Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011
Món ngon quê nhà
Món ngon quê nhà
Nhớ sứa quê |
Miền Trung, mùa nóng, gió nam bụi mịt mù làm người khô rốc. Cảm giác muốn ăn thứ gì man mát. Lại nhớ đến món sứa. Nhiều nơi có sứa, nhưng sao vẫn thèm những mùa sứa ở quê nhà - Bình Định và món sứa của mẹ quê... |
Sứa bóp gỏi phải là sứa có chân, màu trong xanh, tức sứa mới vớt lên tươi rói. Ngâm sứa trong nước với chuối chát xắt mỏng, để sứa săn lại, ít ra nước. Sửa soạn các thứ rau ăn kèm là các loại rau thơm, chuối chát, khế, xoài… và "chế" một chén mắm thật ngon. Rang đậu phộng, giã dập dập và phi hành với dầu ăn cho thật vàng. "Phụ tùng" xong xuôi, trộn chung tất cả những thứ ấy thật đều, rồi rưới mắm và nêm nếm cho vừa miệng Người miền Trung có thói quen trong mâm ăn thường phải có bánh tráng. Bánh tráng mỏng để nhúng cuốn hoặc bánh tráng dày để nướng. Món gỏi sứa lại càng không thể thiếu loại bánh tráng làm bằng gạo nguyên chất, có mè, mới nướng lên nghe thơm rực. Bánh tráng bẻ ra thay cho muỗng xúc sứa. Có như thế mới thưởng thức hết cái sần sật, mát mát của sứa hoà vị thơm của rau, chát chát của chuối, chua chua của xoài, cay cay của ớt, cái beo béo của dầu ăn… tạo nên một sự tổng hoà hương vị kỳ tuyệt và nếu có thể khi ăn gỏi sứa không thể thiếu ly rựu gạo quê nhà (nếu có rựu Bàu đá chính hiệu thì còn gì bằng), thứ nước cay nồng khi mới đưa vào đầu lưởi, nhưng lại ngọt nồng vị của men thơm và hạt gạo ngon bởi lắm nhọc nhằn của quê hương. Đi các nơi khác, củng nhiều lần cũng mua sứa về làm gỏi, nhưng sao cứ thấy nhàn nhạt. Tại con sứa hay tại thiếu cảnh quê, cũng chẳng rõ. Có điều, trời oi nồng, lại nhớ quá gỏi sứa quê.Lê Thanh Thủy sưu tầm và giới thiệu |
Nhớ ai?
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)